Chắc hẳn trong mỗi người đều có một thần tượng của riêng mình. Thần tượng trong lòng tôi không ai khác chính là mẹ. Mẹ tôi là một người phụ nữ kiên cường dù hạnh phúc không đến với mẹ một cách trọn vẹn. Mẹ tôi, một mình chiến đấu để nuôi hai chị em tôi ăn học. Khi tôi đang trong chăn ếm đệm êm thì ở ngoài kia, mẹ tôi lặn lội đường xa biết bao cây số để giao sữa hay trực mưa. Tôi rất ghét mưa, vì mưa thì mẹ tôi sẽ không thể nghỉ ngơi. Những đôi găng tay rách vài chỗ, tôi hỏi sao mẹ vẫn còn dùng vậy, mẹ mua cái mới đi, mẹ chỉ bảo vẫn còn tốt, dùng được chán. Mẹ có thể chi li với chính bản thân nhưng mẹ không tính toán chi li hay ngần ngại với tôi bất cứ thứ gì, những thứ tốt đẹp nhất mẹ đều dành cho hai chị em tôi. Mẹ dạy tôi rất nhiều điều trong cuộc sống, mẹ bảo con gái lớn phải biết tự lo cho bản thân mình, không được để thiệt thòi hay đau đớn, bởi nếu tôi đau một thì mẹ đau mười. Người ta nói con gái mà không thân với mẹ sẽ rất thiệt thòi, quả đúng là như vậy. Ngẫm lại những ngày tháng đã qua với bao thăng trầm, tôi tự hỏi sao mẹ có thể kiên cường đến vậy, nếu đổi lại là tôi có lẽ tôi đã từ bỏ rồi. Đáng tiếc là trong những ngày tháng ấy, tôi đã làm mẹ tôi buồn phiền rất nhiều vì sự ích kỉ của mình, tôi luôn tự trách sao mình lại sinh ra trong nhà này, tại sao tôi phải chịu đựng những điều như thế. Nhưng rồi một ngày tôi nhận ra rằng những điều mình phải chịu đựng đã là gì so với mẹ. Người phụ nữ ấy kiên cường đến mức dù có phải chịu bất bình hay ấm ức, khổ cực cũng không hề oán trách ai hay cằn nhằn điều gì. Nếu như không được nghe kể hay chứng kiến, chắc tôi sẽ chẳng bao giờ hiểu được mẹ. Tôi biết có những đêm mẹ âm thầm rơi nước mắt một mình, không để cho tôi phải lo lắng….Mẹ dạy chúng tôi rất nhiều thứ, mẹ bảo không được nói dối, nhưng mẹ lại nói dối rất nhiều. Mẹ nói rằng mẹ không đói, mẹ không thèm để nhường đồ ăn cho chúng tôi, mẹ bảo mẹ không lạnh để kéo thêm chăn về phía tôi, mẹ đăng kí khóa học cho em tôi nhưng mẹ lại bảo đấy là miễn phí… Mẹ tôi rất xinh, tôi rất thích nhìn mẹ cười, có lẽ đó là nụ cười đẹp nhất mà tôi từng gặp. Nhưng tôi ghét tất cả những sợi tóc bạc của mẹ… tôi thương mẹ lắm. Bởi lẽ trong tuổi này, mẹ phải được hưởng trọn vẹn hạnh phúc như bao người phụ nữ khác nhưng lại không được như vậy. Mẹ bảo chúng tôi là động lực của mẹ, cho mẹ kiên cường bước tiếp và với tôi, mẹ cũng chính là nguồn động lực to lớn nhất. Tôi không muốn mẹ vì chiếc áo len vài trăm nghìn mà ngần ngại nữa, mẹ đưa tôi đến thế giới này và tôi muốn là người đưa mẹ đi nhìn ngắm sự mênh mông của thế giới ấy. Con người ta thường có xu hướng đi tìm hạnh phúc cho riêng mình, và mẹ tôi cũng vậy. Tôi chỉ muốn nói rằng “ Con mong mẹ sẽ mãi mãi hạnh phúc với sự lựa chọn của mình” Mẹ là món quà vô giá mà tạo hóa đã ban tặng cho con. Cảm ơn vì con được là con của mẹ - người hùng của con.
“ Hi sinh tuổi xuân
Mẹ vẫn giữ gìn
Cho tôi khôn lớn”