“Tôi đã rơi nước mắt nhiều lần khi đọc cuốn tự truyện này. Nửa đầu cuốn sách cho tôi thật nhiều cảm xúc về tình cảm gia đình thiêng liêng cao quý: tình cha con, mẹ con, tình chị em… Những dòng hồi ức đó có thể làm tan chảy cả những trái tim băng giá nhất bởi một Tình yêu thực sự được viết hoa, Tình Yêu làm con người khác động vật và Tình Yêu thực sự cứu rỗi thế giới đang ngày càng băng hoại này…
Con không ngốc, con chỉ thông minh theo một cách khác thường mà thôi! Chính sự động viên, khích lệ bền bỉ của cha mẹ đã nuôi lớn tâm hồn và tri thức của Lư Tô Vỹ. Tôi ước sao nhiều bậc cha mẹ sẽ đọc được cuốn sách này, để khơi dậy thiên tài trong con cái họ, như cha mẹ Lư Tô Vỹ đã làm!.
Nhìn thấy sự độc đáo và tốt đẹp của bản thân, bạn sẽ nhận ra rằng bạn chính là một món quà, một kho báu quý giá!.”
Cuốn sách là tự truyện của tác giả về đời mình, từ khi sinh ra, trải qua bạo bệnh làm não bị ảnh hưởng, những khó khăn trong suốt cuộc đời đi học và thi cử, những cố gắng không biết mệt mỏi để khẳng định bản thân, đôi khi là những năm tháng ham chơi và buông thả, nhưng cuối cùng khi tác giả nhận ra được thế mạnh của bản thân và phát huy nó, tác giả đã thành công, trở thành một diễn giả nổi tiếng. Cuộc đời có hậu của tác giả sẽ là động lực phấn đấu cho rất nhiều trẻ em khó khăn trong học tập, biết tìm thấy động lực học và phương pháp học phù hợp để thành công. Những điều tuyệt vời nhất mà câu chuyện của tác giả mang lại: – Tình yêu thương và hi sinh vô bờ bến của gia đình giảnh cho đứa con không may mắn bị viêm não. Nổi bật lên là sự điềm tĩnh của người cha, sự nhẫn nại của người mẹ, và sự hi sinh của những người chị dành cho Lư Tô Vỹ. – Sự tận tâm của những thầy cô, cấp trên đã giúp tác giả trong suốt những năm học, đó có thể là cô giáo trường làng,sĩ quan trong quân đội, thầy giáo cao đẳng… chính họ đã giúp tác giả thêm ham thích học hành, nhận ra điểm mạnh của bản thân để phát triển, nếu không có họ có lẽ tác giả vẫn loay hoay mãi trong những dằn vặt bản thân tại sao học mãi không có kết quả. – Quan trọng nhất, chính là ý chí vươn lên của tác giả, ý chí khẳng định bản thân để không bị coi thường.
Dù Lư Tô Vỹ luôn ý thức được rằng mình thua kém người khác, nhưng không để cho bản thân bị coi thường, dám mơ ước những gì người khác cho là không thể, dám kiên trì để đạt đến ước mơ. Tôi rất thích câu ” phải có dũng khí để ước mơ, và có nghị lực để hoàn thành ước mơ đó”. Nhưng trong câu chuyện cuộc đời của tác giả cũng vẫn có những chuyện khiến tôi băn khoăn. Đó là tư tưởng trọng nam khinh nữ trong gia đình Lư Tô Vỹ, dám chắc nếu Lư Tô Vỹ là con gái, tác giả sẽ không có được tất cả những quan tâm như vậy từ gia đình, khi đó nhiều khả năng một “Lư Tô Vỹ – con gái bị viêm não” sẽ phải thất học, phải đi lao động kiếm tiền để lo cho gia đình. Tuy nhiên vào những phần cuối cùng của cuốn sách, chính tác giả cũng đã đề cập đến vấn đề này, cũng đã thừa nhận cha mẹ của mình không hoàn hảo, dù tình yêu thương dành cho con cái là hoàn hảo. Tóm lai, dù là những người con, hay đã là cha mẹ, đây cũng là một cuốn sách nên mua và nên đọc. Dù đôi chỗ hơi khó hiểu vì sự khác nhau giữa xã hội và hệ thống giáo dục Đài Loan so với Việt Nam, nhưng tinh thần của cuốn sách thì rất ý nghĩa và dễ hiểu. Tôi cho cuốn sách này điểm tuyệt đối, và đã giới thiệu với những người bạn của tôi về nó.