MÁI TRƯỜNG MẾN YÊU
Hỏi hàng vạn người trên thế gian, có ai không mang những ký ức làm hành trang trên đường đời? Trong những ký ức ấy, ký ức về quãng đời học sinh dưới mái trường thân yêu chắc hẳn luôn in sâu, chẳng thể phai nhoà dù thời gian có trôi nhanh đến mấy. Trong đời học sinh, ai cũng đã gặp rồi chia tay nhiều mái trường. Chúng để lại trong chúng ta biết bao kỷ niệm đẹp cùng với biết bao lưu luyến. Người thì yêu mái trường mầm non, nhưng người thì lại nhung nhớ mái trường tiểu học,…Còn tôi thì yêu nhất mái trường trung học cơ sở Cao Bá Quát – nơi tôi đang theo học. Tôi yêu mái trường này cũng bởi nơi đây đã và đang mang đến cho tôi biết bao kiến thức cũng như những khía cạnh mới mẻ về cuộc sống muôn màu muôn vẻ.
Ngôi trường của tôi khá mới nhưng trường lại có đội ngũ giáo viên đầy nhiệt huyết và trí tuệ nên chất lượng chẳng kém gì những ngôi trường truyền thống, lâu đời. Trường tôi khang trang và đẹp đẽ vô cùng. Ngôi trường khoác trên mình chiếc áo màu vàng rực rỡ như ánh nắng mặt trời. Màu vàng ấy còn mang sự ấm áp như tình cảm của thầy và trò trường Cao Bá Quát đến khắp mọi nơi. Trường tôi nằm trong khu Đô thị Đặng Xá. Mới đến gần trường, ta có thể thấy chiếc cổng bằng sắt tuy không xịn nhưng lại gắn liền với hình ảnh những buổi sáng đến trường của biết bao bạn học sinh. Bước qua cổng trường, khi bàn chân vừa đặt lên những viên gạch bằng phẳng của sân trường, ta có thể thấy những dãy nhà cao tầng dành cho học sinh và giáo viên. Dãy nhà A là nơi để các thầy, cô giáo ngồi xuống nghỉ ngơi sau những tiết học dài và vất vả. Đây cũng là nơi mà các thầy, cô giáo ấp ủ suy nghĩ để tạo nên những bộ giáo án cùng những tiết học thú vị. Dãy nhà B, C thì là nơi để học sinh chúng tôi cùng nhau “nạp” thêm những kiến thức mới, cùng nhau vượt qua những “sân chơi” kiến thức. Đây cũng chính là nơi nuôi dưỡng những mầm non của đất nước, tạo nên những chủ nhân tương lai. Còn dãy nhà D là nơi kiến thức của học sinh chúng tôi được áp dụng. Theo tôi, đây cũng là nơi chứa đầy những bí ẩn và những bí ẩn đó đều từ căn phòng thực hành hoá học, vật lý,… mà ra. Tôi thấy rằng, việc trường tôi đặt tên các dãy nhà A, B, C và D không phải là ngẫu nhiên mà theo trình tự của quá trình học tập. Đó là:
- Dãy nhà của thầy, cô là A vì đây là nơi các thầy, cô tạo ra giáo án để dạy học ( Chuẩn bị );
- Dãy nhà của học sinh là B, C vì đây là nơi để tiếp thu kiến thức từ sách, vở cũng như từ thầy, cô ( Học);
- Dãy nhà để thực hành là D vì tất cả những kiến thức sau khi học mà không thực hành thì cũng sẽ chẳng thể áp dụng được trong cuộc sống (Thực hành).
Sau những tiết học căng thẳng, chúng tôi lại có những giờ giải lao, giờ ra chơi để xả “Stress”. Mà nếu muốn xả “Stress” thì tôi sẽ xuống sân trường đi dạo, nói chuyện cùng bạn bè. Bởi ở dưới sân trường vô cùng thoáng mát, rộng rãi nên đây chính là nơi vui chơi của lũ học sinh chúng tôi. Vào mỗi giờ ra chơi, sân trường lại rộn rã tiếng nói chuyện, vui đùa của các bạn học sinh. Nhưng khi vào giờ học, sân trường lại vô cùng yên lặng, chỉ còn tiếng xào xạc như đang nói chuyện của những chiếc lá cây. Những cô phượng tươi tắn, những bác bằng lăng cao lớn luôn đứng ở sân trường, âm thầm theo dõi những bạn học sinh đang chăm chỉ học hành. Các cô phượng, các bác bằng lăng đều được các bác bảo vệ chăm sóc cẩn thận mỗi ngày nên mới cao lớn như vậy. Nhìn những tán lá rộng đang che nắng cho chúng tôi vui đùa, những chiếc lá xanh mướt đang đung đưa trong gió tạo nên những bản nhạc nhẹ nhàng, du dương mà lòng tôi thầm biết ơn những người đã cẩn thận chăm sóc để sân trường tôi thêm đẹp. Tôi yêu lắm sân trường này – nơi tôi đã có biết bao kỷ niệm đẹp khi vui đùa cùng bạn bè. Ngôi trường này cũng chính là nơi lưu giữ biết bao kỷ niệm của tôi cùng với những người thầy, người cô đáng kính và những người bạn yêu quý. Các thầy, cô tuy vô cùng dịu dàng, vui vẻ nhưng cũng lại vô cùng nghiêm khắc. Khi lớp chúng tôi ngoan ngoãn, chăm chỉ thì thầy, cô luôn nở một nụ cười thật tươi cùng với một vài câu đùa làm giảm căng thẳng. Nhưng khi lớp chúng tôi hư, ồn ào thì các thầy, cô liền nhắc nhở. Mỗi khi như vậy, không khí lớp học lại trở nên căng thẳng. Khi đó, tôi biết rằng các thầy, cô vô cùng giận nhưng cũng khá buồn bởi học sinh của mình không ngoan ngoãn. Các thầy, cô luôn cố gắng hết sức mình để chúng tôi có một tiết học vui vẻ, luôn cố gắng truyền đạt cho chúng tôi mọi kiến thức và luôn mỉm cười dù có vất vả cô cùng. Ngọn lửa nhiệt huyết của các thầy, cô luôn rực cháy, vì một tương lai tươi đẹp của học sinh chúng tôi. Các thầy, cô như người cha, người mẹ thứ hai của chúng tôi. Họ luôn quan tâm, chăm sóc đàn con thơ của mình để chúng luôn vững bước, sẵn sàng bước tới tương lai. Còn những người bạn yêu quý của tôi thì luôn là những người đồng hành tuyệt vời, các bạn luôn sát cánh bên tôi trên con đường học tập. Tất cả những người bạn ấy đều là những anh,chị,em trong một đại gia đình mang tên “Trường học”. Mỗi khi thất bại tại một “sân chơi” kiến thức, tôi lại nghĩ đến ánh mắt kiên cường, nhiệt huyết của thầy cô và cả những lời động viên của những người bạn. Khi đó, tôi chợt cảm thấy lòng mình ấm áp hơn. Ngôi trường cấp hai còn để lại cho tôi kỷ niệm về những buổi lễ tưng bừng, rộn rã cùng với những ánh đèn lung linh. Khi đó, học sinh chúng tôi ai nấy đều vui vẻ cười đùa, nói chuyện. Thậm chí đôi khi, chúng tôi còn nhảy múa, ca hát theo những giai điệu đang được mở trên khán đài.
Nhưng thời gian cứ thế mà trôi đi như những con sóng dập dềnh ra khơi mà không bao giờ trở lại. Hàng cây và những dãy lớp học với biết bao kỷ niệm, tiếng cười thì vẫn ở đó. Chỉ có tôi là đang lớn lên và thay đổi từng ngày. Rồi một ngày nào đó, tôi sẽ phải rời xa mái trường thân yêu này để đi tiếp trên con đường của mình. Đôi khi, tôi mong thời gian hãy ngừng lại, để tôi mãi là một học sinh lớp 6A2 dưới mái trường thân yêu. Dù sau này có lớn lên thì hình bóng mái trường cấp hai sẽ luôn in sâu trong tâm trí tôi. Tôi yêu mái trường này. Tôi yêu trường Trung học cơ sở Cao Bá Quát của tôi!
Học sinh Nguyễn Uyên Thảo- lớp 6A2