Dường
như tuổi thơ của mỗi con người chúng ta luôn gắn bó với chiếc ghế nhà trường, với
hình ảnh người thầy, người cô cùng với bạn bè. Em cũng vậy, những kỷ niệm thân
thương về trường lớp, bạn bè có lẽ sẽ đi theo em suốt những quãng đường còn lại
và những kỷ niệm đó sẽ đem lại cho em niềm vui và hạnh phúc mỗi khi nghĩ về nó.
Đời học sinh thật dài nhưng khi ta lớn dần thì lại cảm thấy
nó thật ngắn. Thời gian trôi qua rất nhanh và sẽ không chờ đợi bất cứ một ai cả
nên chẳng mấy chốc em cũng rời xa ngôi trường cũ để bước sang một ngôi trường mới.Ở
ngôi trường mới này , em có những người thầy, người cô mới, quen thêm nhiều bạn
mới, họ cho em những tình cảm mới, những kỷ niệm mới. Như mọi người vẫn nhận
xét em là một người khá hoạt bát, nhanh nhẹn và rất dễ hòa đồng với mọi người.
Vì từ trước tới nay, mỗi khi em chuyển trường, chuyển lớp thì thì em cũng chỉ mất
mấy ngày để làm quen được hết với các bạn trong lớp. Nhưng điều đó lại không hề
dễ dàng khi chúng ta lên một cấp mới, vào một một ngôi trường mới, lớp học, thầy
cô mới, bạn bè không quen biết gì nhau
và cũng không một ai mở lời chào hỏi cả. Chúng em cũng cứ im như vậy một thời
gian vì gần như chẳng ai bắt chuyện với ai mà chỉ ngồi một chỗ làm những chuyện
mà mình chưa làm xong hoặc mình thích làm . Và rồi trong một lần họp lớp, cô
giáo chủ nhiệm lớp đã lên tiếng để giải quyết cho vấn đề này, cô nói “ cô cho cả
lớp một tháng để làm quen với nhau, cả lớp hãy đoàn kết và chơi chung như một
gia đình, không chia bè phái. Nếu trong một tháng ai không làm được thì cô sẽ
phạt bạn đó để làm gương cho các bạn khác. Hết một tháng cô sẽ kiểm tra” và giờ
ra chơi hôm đó, chúng em đã làm quen với nhau và tự giới thiệu về bản thân mình
cho cả lớp nghe. Không lâu sau đó chúng em ngày càng thân thiết, yêu quý nhau
hơn. Từ những con người xa lạ không quen biết trở nên gần gũi dần dần quan tâm
nhau hơn. Thầy cô cũng trao cho chúng em những ánh mắt chứa đầy yêu thương,
truyền đạt bao cảm xúc, bao nỗ lực, tâm huyết qua từng bài giảng. Dù chỉ mới học
ở đây có một tháng nhưng em rất vui , nơi này cũng dần gắn bó với em hơn vì đã
có những kỷ niệm thân thiết với bạn bè thầy cô.
Lớp học của chúng em không khi nào ngớt đi những tiếng cười
đùa vui vẻ. Mỗi khi đến giờ ra chơi, lớp em gần như xuống hết sân để chơi đuổi
bắt, đánh cầu, còn một số bạn trên lớp thì ngồi đọc sách, chuẩn bị bài cho tiết
sau, có bạn thì ngồi trò chuyện với nhau….. Nơi đây dần trở thành ngôi nhà thứ
2 của em, bởi ở đây có những người bạn mà em yêu quý, những người luôn sẵn sàng
lắng nghe mỗi khi em có chuyện buồn, chuyện vui và rồi những gương mặt , nụ cười
, cử chỉ ấy dần lắng sâu trong tâm trí của em.
Lớp học của em là như vậy đấy, mọi người luôn sẵn sàng giúp đỡ nhau trong học tập, luôn đoàn kết để
trở thành một tập thể vững mạnh, tiến xa hơn. Hy vọng rằng quãng thời gian học
tập rèn luyện ở đây sẽ làm cho tình cảm thầy trò trở nên gần gũi, tình cảm bạn
bè sẽ ngày càng bền vững và tình yêu giành cho ngôi trường cũng ngày càng lớn
lên. Cho đến khi rời xa thì em cũng không bao giờ quên nơi này sẽ vẫn yêu quý, vẫn tôn trọng hình ảnh đẹp đẽ đó như món
quà của cuộc sống.