Luôn văng vẳng trong lòng tôi lời thơ ngọt ngào, sâu lắng mà rất đỗi giản dị: “Quê hương là gì hở mẹ; mà ai đi xa cũng nhớ nhiều”; đơn giản thôi, nơi ấy có tổ ấm thân thương của những người thân luôn quan tâm, chăm sóc cho ta. Ở đấy còn là nơi để yêu, để nhớ về: “Thủa còn thơ ngày hai buổi đến trường; yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ, đó là ngôi trường mỗi ngày ta đi học. Nơi ấy đã chứng kiến một thời trẻ thơ sôi nổi. Nó chứa đựng biết bao kỉ niệm về tình thầy trò, tình bạn. Ngôi nhà thứ hai ấy đã cho ta kiến thức, chắp cánh cho những ước mơ bay tới chân trời trí tuệ. Đó chính là là ngôi trường mà hiện tại tôi đang theo học – trường Trung học Cơ sở Cao Bá Quát.
Ngôi trường của tôi hẵng còn trẻ lắm, năm nay mới bước sang tuổi thứ ba thôi nó vẫn đang còn khoác trên mình chiếc áo mới màu hoàng yến tươi sáng, khang trang, sạch đẹp với những dãy lớp học được xếp ngay ngắn, gọn gàng, được trang bị những bộ bàn ghế thơm mùi gỗ mới. Các dãy nhà được xây theo hình chữ “U” để lại khoảng sân trống rộng. Tôi yêu sân trường này với hàng cây bàng, cây phượng vỹ biết bao nhiêu! Nơi đây, từng chiếc ghế đá, từng khoảng sân đều gắn với những kỉ niệm vui buồn của chúng tôi. Nó còn là nơi giải trí sau mỗi tiết học để giúp chúng tôi có được trạng thái tốt nhất khi sang tiết học mới. Mỗi ngày cắp sách tới trường, được cùng nhau ngồi vào bàn học đã trở thành một phần không thể thiếu của tuổi thơ mỗi chúng tôi – những học sinh trung học cơ sở với những rung động nhẹ nhàng. Giọng nói ngọt ngào, ấm áp khi giảng bài của thầy cô giáo, tiếng cười đùa của học sinh, từng nét chữ, từng hạt bụi phấn rơi,… đã trở nên gắn bó tự bao giờ mà tôi không hề hay biết. Và rồi, thời gian trôi đi, khi không còn được nghe, được nhìn, được thấy, được gặp thì tôi lại thấy thiếu thiếu điều gì đó đã trở nên rất đỗi quen thuộc.
Tôi yêu mái trường này bởi lẽ nơi đây đã chứa chan biết bao nhiêu kỉ niệm đẹp mà tôi sẽ không bao giờ quên. Quên sao được lúc đứng trước cánh cổng trường với tấm biển hiệu cùng dòng chữ “Trường Trung học Cơ sở Cao Bá Quát”.Tôi bồi hồi thầm nghĩ: vậy là mình đã bắt đầu bước sang một chân trời mới, trở thành một học sinh cấp II, mẹ dắt tay tôi, tôi bỡ ngỡ, rụt rè như con chim non muốn bay ngay nhưng còn e sợ, ngập ngừng. Khi ấy, mẹ đã truyền cho tôi sức mạnh, ý chí, ánh mặt mẹ ánh lên niềm tin như muốn nói với tôi rằng hãy tin vào bản thân mình con yêu, con sẽ làm được. Kể từ giây phút đó, tôi đã nỗ lực, ngày một cố gắng lên với niềm tin vững chắc. Để rồi từ đó, mỗi một ngày trôi qua, tôi lại cảm thấy gắn bó hơn với ngôi nhà thứ hai của mình.
Mẹ thật tuyệt vời khi đã đưa tôi đến với mái trường này, để tôi có thể được làm quen rồi gắn bó với một nơi xinh đẹp, hiền hòa. Từ nơi ấy, tôi được gặp những người bạn thân thiện, tốt bụng. Mỗi giờ học trôi qua, chúng tôi cùng nhau nghe giảng bài một cách chăm chú để có thể tiến bộ đạt được những thành tích cao cho nhà trường trường, để vững vàng hơn đón nhận tương lai. Giờ học nghiêm túc là thế nhưng khi đến giờ ra chơi chúng tôi lại nghĩ ra mọi trò để chọc phá nhau dưới gốc cây bàng. Gốc cây bàng này đã cho tôi bóng mát vào những trưa hè nóng nực. Tán lá bàng che mưa cho chúng tôi vào những ngày trời mưa rả rích. Hơn hết, nó là người bạn khi ôn tập thi cuối kì của chúng tôi. Tôi tin chắc rằng nó sẽ là người bạn chung tình, tri kỷ của những thế hệ học sinh sau này.
Thật tự hào khi chúng tôi là những thế hệ đầu tiên của mái trường yêu dấu, được chỉ bảo từ những thầy cô giỏi, có kinh nghiệm lâu năm, đạt giải giáo viên dạy giỏi cấp huyện, cấp thành phố, được học hỏi từ các bạn học sinh ngoan, giỏi giang nữa. Tự hào biết bao nhiêu khi trường được vinh dự mang tên nhà quân sư tài ba Cao Bá Quát trong cuộc nổi dậy Mỹ Lương và là một nhà thơ nổi danh ở giữa thế kỉ XIX trong lịch sử văn học Việt Nam.
Thời gian cứ trôi đi không ngừng nghỉ, tuổi học trò như những làn sóng dập dềnh ra khơi không thể trở lại. Chỉ có mái trường yêu dấu vẫn đứng đấy, dũng cảm, kiên cường và lặng lẽ chờ đợi những bước chân cắp sách đến, rồi chia xa. Để mỗi bước chân ta đi vững vàng hơn. Trường vẫn hàng ngày chờ đợi chúng tôi đến lớp, chứng kiến những bài giảng của thầy cô, tiếng cười nói rộn ràng của các bạn và chào tạm biệt khi ta lớn lên, không còn là học sinh THCS nữa.